Người này chính là tên thanh niên trẻ tuổi tên Tổ Đoàn Lôi ở Kim Đao Môn, cũng chính là người mà lần đó bị mắc bẫy ở tòa nhà bỏ hoang và vô tình đi vào Huyền Giới, là kẻ đã nói phải báo thù cho anh trai mình.

Tôi nhớ lúc đó tôi đã nói rằng tôi sẽ cho hắn ta ba cơ hội nên tôi đã để hắn đi nhưng về sau thì không gặp lại hắn ta nữa, không ngờ rằng vào thời điểm này tại nơi đây lại xuất hiện trước mặt chúng tôi.

- Anh cũng rất biết lựa chọn thời điểm đó, là đến tìm tôi báo thù ư?

Tôi khẽ cười nói với hắn ta.

- Ngày đó ta đã lập lời thề. Đương nhiên là tìm ngươi báo thù, Hàn Thanh Thiên, ngươi lẻn vào nơi đóng quân của Kim Đao Môn đừng tưởng rằng không có ai biết ngươi. Một khi đã vào sâu chắc chắn sẽ lọt vào vòng vây trùng trùng, cho dù có bản lĩnh trời ban thì người cũng trốn không thoát. Hừ, Kim Đao môn của ngày này phút này không còn dễ đối phó như trước nữa đâu.

Đoàn Lôi cuối cùng cũng bước ra khỏi bóng tối, cả người vận đồ đen, trên tay cầm thanh đao dài màu màu đen tuyền, ánh mắt sắc bén quét nhìn mặt tôi sang mặt Y Thăng rồi nhìn lại lần nữa. Sau khi nói xong câu đó thì hắn không nói lời nào nữa.

Tôi nghe hơi lạ, mở miệng hỏi:

- Hôm nay ngươi đến là muốn trả thù hay báo tin cho ta? Nhân tiện Kim Đao Môn các người không phải một nhóm 8 người sao, tại sao chỉ có mình ngươi đến. Không lẽ người nghĩ chỉ dựa vào lực một mình ngươi là có thể đấu với bọn ta?

Đoàn Lôi trả lời:

- Đừng nhắc với ta Kim Đao Môn nữa, những kẻ lòng lang dạ sói kia, từ lâu ta đã đối nghịch với Kim Đao môn rồi, hôm nay ta tới đây một là tìm ngươi báo thù, hai là tìm Kim Đao Môn để tính sổ, cả Phúc Duyên Trai. Hừ, nếu ngay từ đầu anh trai ta đã không chết vì bọn chúng thì đã không chết một cách khó coi. Các người có một giết một, ta sẽ không bỏ qua ai cả.

Y Thăng chợt cười giễu cợt:

- Ngu xuẩn, năng lực của người còn không bằng cái rắm trong mắt ta, thế mà còn dám tới tìm chỗ chết, đúng là nực cười. Nào nào nào, cũng không cần rắc rối thế, ta tiễn ngươi đi gặp anh trai của ngươi trước, đỡ phải dông dài.

Y Thăng nói sẽ ra tay, nhưng tôi lại cảm thấy không ổn bèn đưa tay ngăn hắn:

- Đoàn Lôi, hiện giờ thời gian cấp bách, không rảnh nói nhiều đâu. Nếu như giờ ngươi muốn ra tay với ta thì ta hoàn toàn để ngươi toại nguyện. Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là đối phó với Phúc Duyên Trai, kẻ thù lớn nhất của người cũng là Phúc Duyên Trai, không phải ta. Nếu ngươi có thể hiểu được điều này thì bọn ta cũng không ngại mà chung tay. Nếu không hiểu thì ra tay ngay bây giờ đi.

Tôi bình tĩnh theo dõi Đoàn Lôi không chút đề phòng. Thật ra Huyết Ngọc Ban Chỉ sớm đã sẵn sàng, nếu hắn dám vơ đũa cả nắm thì tôi nhất định một đòn giết hắn ngay. Bởi vì vừa rồi Y Thăng đã giết sạch bốn đệ tử của Kim Đao Môn, nếu còn ở đây trì hoãn thì cực kỳ bất lợi cho chúng tôi, tuy tôi không muốn giết Đoàn Lôi nhưng tôi sẽ không vì chuyện này mà chậm trễ chuyện lớn.

Đoàn Lôi cười lạnh một tiếng, cũng không có làm gì, ngẩng mặt nói:

- Các ngươi sai rồi, vừa rồi ta chỉ muốn ngăn cản ngươi giết người đó mà thôi. Vì ta rời Kim Đao môn đã lâu, cần dò hỏi tất tần tật tình hình của Kim Đao Môn ở đây từ miệng chúng. Biết người biết ta mới ra tay được, với lại các ngươi đừng coi thường người khác, ngay lần trước ta đã thăm dò được một số điều giữa ra Long Ngũ và Phúc Duyên Trai và ta dám chắc chỉ cần để ta tìm được Long Ngủ thì ta có thể phá hủy mọi bố trí của hắn ở đây.

Y Thăng và tôi liền nhìn nhau rồi hỏi:

- Hắn đã bố trí cái gì ở đây?

Đoàn Lôi đáp:

- Đó là con át chủ bài của ta, hiện tại ta hận không thể giết chết hai con thụ yêu Long Ngũ và Phúc Duyên Trai ngay lập tức báo thù cho anh trai ta. Các ngươi yên tâm chỉ cần các ngươi giúp ta, đến lúc ta ắt sẽ nói ra, đây chính là chuyện có lợi cho cả ta và các ngươi. Về ân oán giữa ta và ngươi cũng có thể tính sau.

Tôi không khỏi mừng thầm trong lòng, chúng tôi hoàn toàn không biết tình hình của Kim Đao Môn và Phúc Duyên Trai ở đây. Mọi thứ đều phải dò dẫm trên đường đi, nhưng sự xuất hiện của Đoàn Lôi và những gì hắn nói vừa rồi hiển nhiên quá rõ ràng là hắn có sự hiểu biết nhất định về chỗ này. Mặc dù hắn bảo sau này sẽ tìm tôi trả thù nhưng đối với tôi đã không còn lại vấn đề gì nữa rồi.

- Được, ta hứa với ngươi bây giờ mọi người cùng hợp tác, theo ngươi thì tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?

Tôi vừa dứt lời, Đoạn Lôi liền gật gật đầu rồi bước nhanh tới mấy cái xác, cúi đầu quan sát, khẽ cau mày và nhanh như một cơn gió, hắn bất thình lình túm lấy một tên, bàn tay ấn vào linh căn của người đó, im lặng tập trung.

Tôi hơi kinh ngạc, không biết hắn ta đang làm gì. Một lúc sau, Đòan Lôi ném tên đó xuống và quay lại nói

- Kim Đao Môn có một pháp thuật có thể điều khiển suy nghĩ của con người. Tên này vừa chết, hồn phách vẫn chưa tan, một phần ký ức của hắn đã bị ta lấy ra rồi.

Vẻ mặt của Y Thăng chợt động, liếc nhìn hắn vài lần rồi hỏi:

- Thế, về tình hình bố trí của nơi này, ngươi xem như đã nắm trong lòng bàn tay?

Đoàn Lôi lắc đầu:

- Chỉ là một phần ký ức nhưng tôi đã có thể nắm được một số tình hình cơ bản.

Hắn chỉ vào khoảng đất trống trước mặt:

- Ở đây đã được chia thành 8 khu vực, xếp theo phương Bát quái. Mỗi khu vực có tám đệ tử chia làm 2 nhóm tuần tra, trung tâm chính là nơi ở của chủ trì Phúc Duyên Trai cũng tức là lối vào duy nhất của Thiên Hồ cốc và có 99 đệ tử đang canh giữ ở đấy.

Tôi cau mày hỏi:

- Nói như vậy, Kim Đao Môn quả thật là chơi lớn, dốc toàn bộ lực lượng ra rồi. Không ổn, mỗi khu vực có tám đệ tử vừa rồi đã chết bốn người, bốn người còn lại há chẳng phải sẽ tới đây nhanh sao?

Đoàn Lôi đáp:

- Ừ, nhưng không cần phải căng thẳng, tuy rằng 64 đệ tử được Kim Đao Môn tuyển chọn đều là cao thủ nhưng trước mặt ngươi căn bản cũng không đáng nhắc tới.

Hắn ta khen chúng tôi vài câu với vẻ mặt tỉnh bơ, tôi chợt có linh cảm, nói:

- Nhưng cũng không được bất cẩn, có cái gọi lại rút dây động rừng, tốt hơn là không nên kinh động. Nào, chúng ta tranh thủ thời gian.

Tôi vừa nói vừa cởi quần áo của một tên rồi nhưng nhanh chóng mặc vào, hai người họ giật mình, Y Thăng có vẻ không chịu nên tôi hối anh ta vài tiếng, trước mắt không phải là lúc tự cao nữa, người của Kim Đao Môn thì để đối phó những người có phúc Duyên trai lại cực kỳ khó nhằn, một khi kinh động đến căn cứ trung ương hậu quả sẽ khó lường.

Lúc này Y Thăng mới bắt đầu động tay và cả ba chúng tôi cùng đổi quần áo. Sau đó tôi bảo Đoạn Lôi dùng con dao sắc nhọn nhanh chóng đào một cái hố lớn trên mặt đất, đẩy ba cái xác xuống đó rồi chôn, chỉ để lại một cái xác bên ngoài.

Chúng tôi vừa làm xong thì cách đó không xa có vài người chạy tới, bóng dáng lập lòe, một đường kim quang lướt lên, hình như đang chọn hỏi tín hiệu bí mật.

Đoàn Lôi khẽ khịt mũi, giơ tay lên, lại một đường kim quang vụt ra, bên kia hô to:

- Chuyện gì vậy, chắc là phát hiện kẻ địch hả?

Đoàn Lôi ra hiệu cho hai người chúng tôi nấp sau lưng, nhàn nhạt đáp:

- Vừa rồi đột nhiên có người đánh lén, làm chết một vị huynh đệ, các ngươi mau qua đây.

Mấy người nghe tin liền cấp tốc chạy tới, thấy ba người chúng tôi đứng ở đó, một người đang nằm trên mặt đất, một người lên tiếng hỏi:

- Là ai tấn công, các ngươi có nhìn rõ không? n

Người chết là ai?

Đoạn Lôi trả lời:

- không nhìn rõ là ai, người chết là Hồng Lão Thất.

Lúc này mấy người đó mới chạy lại gần, lúc bấy giờ trời đã tối, tuy có màn hào quang thất sắc của đại trấn canh giữ thiên Hồ Cốc nhưng chiếu vào mặt người thì lại nhìn không rõ diện mạo. Đầu tiên mấy người đó cùng nhìn xác chết nằm dưới đất, tức giận lên tiếng:

- Mụ nội nó, kẻ nào to gan vậy, các ngươi có nhìn thấy không, là đám hồ ly tinh trong cốc hay là…

Bọn chúng vừa nói vừa ngẩng mặt nhìn Đoàn Lôi, giọng nói đột ngột líu ríu, một tên ngạc nhiên kêu lên:

- Đoàn Lão Tam, sao ngươi lại ở đây, chẳng phải ngươi đã….

Đoàn Lôi cười lạnh:

- Các ngươi đều cho rằng ta đã chết đúng không? Không sai, ta quả thật đã chết rồi, bây giờ trở lại tìm các ngươi bầu bạn đây.

Hắn nói xong, thanh đao dài màu đen trên tay chợt vung lên, một đường hắc quang quét tới, mấy người đó kinh ngạc nhưng phản ứng có hơi chậm, một vài đường kim quang chắn lại nhưng lại bị hắc quang chém ngang một đường

Kim quang lần lượt vỡ vụn rơi xuống hóa thành hư vô.

Đoàn Lôi một đao thuận lợi, miệng khẽ quát rồi đổi tay tiếp tục chém ra một đao nữa. Đám người muốn né tránh nhưng lại không kịp, chỉ nghe vài tiếng thở ngắn dồn dập, ngay sau đó là bụp bụp mấy tiếng, chỉ bằng một đao này của Đoàn Lôi, cả bốn cái đầu đều rơi xuống.

Trong lòng tôi kinh ngạc, tên Đoàn Lôi này chỉ với một đao cực kỳ nhanh và cực kỳ tàn nhẫn đã chém chết bốn đệ tử Kim Đao Môn, xem ra công lực của hắn đã không còn dưới tay Y Thăng nữa rồi.

Sắc mặt Đoàn Lôi không thay đổi, xoay người nói:

- Được rồi khu vực này đã được quét sạch, từ đây có thể đi thẳng tới Hoàng Long.

Tôi vô thức gật đầu, trao đổi ánh mắt với Y Thăng, bất giác nhìn thanh đao dài màu đen trên tay hắn ta.

 

0.12650 sec| 2430.141 kb